Reader's experience - Người đọc là nhân vật chính trong cuốn sách
4 phương tiện đưa độc giả đi đến trang sách cuối cùng
Trong bài viết trước Reader’s Experience - Người viết là đạo diễn trên trang sách, chúng ta đã nhìn nhận người viết không đơn thuần là người “chuyển giao tri thức”, mà là đạo diễn cho một hành trình chuyển hóa của độc giả. Mỗi chương sách, mỗi ví dụ, mỗi câu hỏi cần được thiết kế như những điểm chạm giúp người đọc không chỉ hiểu, mà còn cảm nhận, phản tư và thay đổi chính mình.
Đọc thêm phần 1 tại đây:
Tuy nhiên, làm thế nào để thiết kế hành trình đó một cách có chủ đích và hiệu quả? Làm sao để cuốn sách không chỉ cung cấp thông tin, mà thật sự có thể dẫn dắt người đọc đi qua các tầng nhận thức và cảm xúc, rồi từ đó chạm tới hành động và thay đổi bản thân?
Đó là lúc chúng ta cần đến bốn phương tiện cốt lõi để đưa độc giả đi từ điểm A (nơi họ đang đứng) đến điểm B (nơi họ trở thành phiên bản rõ ràng và chủ động hơn của chính mình). Mỗi phương tiện là một tầng thiết kế trải nghiệm khác nhau, từ nội dung đến trình bày, từ bối cảnh đến tương tác. Tất cả đều phục vụ cho một mục tiêu duy nhất: khiến người đọc không chỉ đọc, mà muốn tiếp tục đồng hành, và cảm thấy mình đang chuyển hóa trong quá trình đó.
Nếu coi Reader’s Experience là trọng tâm cần quan tâm của cuốn sách thì từng yếu tố trong đó chính là những nhịp đập góp phần tạo nên sự sống của trải nghiệm ấy. Một cuốn sách được đọc đến cuối cùng không chỉ nhờ nội dung hay, mà nhờ nó có một hành trình khiến người đọc muốn đi đến tận điểm kết. Ở bài viết phần 2, mình sẽ cùng bạn tìm hiểu bốn yếu tố nền tảng định hình trải nghiệm đọc tương ứng bốn điểm chạm mà mỗi tác giả cần thiết kế có chủ đích, như một người đạo diễn cẩn trọng trong từng khung hình.
Context – Định hình bối cảnh thực tế
Bối cảnh (Context) là nền tảng giúp người đọc thực sự bước vào thế giới của cuốn sách, nơi tri thức không còn xa lạ mà trở nên có ý nghĩa, gắn với hoàn cảnh sống, công việc và cảm xúc của chính họ. Một cuốn sách dù viết hay đến đâu cũng khó tạo ra tác động nếu người đọc không cảm thấy mình thuộc về không gian tri thức đó.
Như trong cuốn sách Start with Why (tạm dịch: Bắt đầu với câu hỏi “Tại sao”) của Simon Sinek, mình vẫn còn nhớ tác giả không khởi đầu bằng lý thuyết khô khan về mô hình lãnh đạo hay chiến lược kinh doanh. Thay vào đó, ông bắt đầu bằng một bối cảnh rất đời thường của chính ông, đó là cảm giác mất phương hướng trong công việc, dù bề ngoài vẫn thành công. Ông kể lại giai đoạn mà chính bản thân mình từng đánh mất động lực, tự hỏi tại sao mỗi sáng lại thấy uể oải khi đi làm, dù đang điều hành một công ty phát triển tốt.
Ngay từ những trang đầu tiên, người đọc đã thấy mình trong câu chuyện đó, đặc biệt là những người đang ở giữa sự nghiệp, đã “làm đúng mọi thứ” nhưng lại cảm thấy rỗng rễnh và mất phương hướng. Sinek không cần phải “thuyết phục” người đọc về sự cần thiết của việc tìm ra lý do tồn tại (why), ông chỉ cần đặt họ vào đúng bối cảnh, khơi đúng trải nghiệm mà họ đang âm thầm sống cùng.
Chính việc chọn đúng bối cảnh này đã khiến cuốn sách trở nên thuyết phục mạnh mẽ, không chỉ với các nhà lãnh đạo cấp cao, mà cả với những người trẻ đang tìm hướng đi sự nghiệp. Họ đọc và thầm nghĩ: “Đúng rồi, tôi cũng từng như vậy. Và tôi cần tìm lại lý do vì sao mình bắt đầu.”
Thực ra, người đọc không bao giờ bước vào cuốn sách từ một khoảng trống. Họ mang theo tuổi đời, nghề nghiệp, những trải nghiệm đã qua, những nỗi sợ và cả những ước mơ riêng. Vì thế, nhiệm vụ của tác giả là đặt người đọc đúng chỗ trong thế giới của mình, để họ không chỉ đọc về một khái niệm, mà thấy chính cuộc đời mình trong đó.
Bởi vậy, khi bạn bắt đầu viết, hãy luôn tự hỏi: “Người đọc của tôi đang ở đâu trong hành trình này?” Họ đang bắt đầu, đang tìm hướng đi, hay đang loay hoay giữa những ngã rẽ? Việc trả lời được câu hỏi này giúp bạn chọn đúng cách kể, đúng ví dụ và đúng nhịp điệu. Một ví dụ, một ẩn dụ, hay một tình huống được chọn đúng bối cảnh có thể làm nên khác biệt rất lớn: nó khiến người đọc gật đầu, mỉm cười, và thầm nghĩ “đúng rồi, tôi cũng như vậy”.
Khi bối cảnh được đặt đúng, cuốn sách trở thành tấm gương phản chiếu hiện thực của người đọc, giúp họ nhận ra mình trong câu chuyện, hiểu rõ vị trí của mình trong hành trình, và tìm được động lực để tiến thêm một bước. Ở điểm đó, tác giả không chỉ là người viết, mà là người tạo ra một không gian chung để tri thức gặp gỡ con người.
Hướng dẫn thực hành: Thiết kế trải nghiệm bối cảnh
1. Vẽ chân dung người đọc của bạn như một con người thật sự
Trước khi viết, hãy dành thời gian trả lời các câu hỏi sau để hiểu rõ bối cảnh mà người đọc đang sống trong đó:
Họ đang ở giai đoạn nào của hành trình cá nhân hoặc nghề nghiệp? (Mới bắt đầu? Đang khủng hoảng? Đang mở rộng?)
Họ đang đối mặt với những nỗi sợ, rào cản hay khát khao nào?
Họ đang thiếu điều gì – thông tin, định hướng, niềm tin, hay động lực?
Gợi ý: Hãy viết một đoạn ngắn mô tả một người đọc lý tưởng của bạn như đang trò chuyện với một người bạn. Càng cụ thể, cuốn sách bạn viết sẽ càng dễ chạm đúng.
2. Chọn một bối cảnh gợi mở, gần gũi để bắt đầu chương hoặc cuốn sách
Thay vì đi thẳng vào định nghĩa, số liệu hay khái niệm, hãy bắt đầu bằng một tình huống cụ thể có thể xảy ra trong đời sống của người đọc. Đó có thể là:
Một tình huống thường gặp (VD: “Bạn đã bao giờ mở mắt vào thứ Hai và thấy mình không muốn đến công ty?”)
Một hình ảnh ẩn dụ gợi cảm xúc (VD: “Giống như đang chèo thuyền trong sương mù, bạn biết mình đang di chuyển, nhưng không chắc đang đi đâu.”)
Một câu hỏi gợi suy ngẫm cá nhân (VD: “Lần cuối bạn cảm thấy hào hứng với chính công việc của mình là khi nào?”)
3. Lựa chọn ví dụ, câu chuyện và giọng kể phù hợp với hoàn cảnh của người đọc
Khi đã xác định được người đọc đang ở đâu, hãy điều chỉnh ngôn ngữ, cách kể và ví dụ minh họa sao cho phù hợp với thế giới của họ:
Người đọc của bạn là...Hãy ưu tiên ví dụ và giọng kể như...Người mới bắt đầuGợi mở, giản dị, có nhiều ví dụ đời thườngNgười đang hoang mangĐồng cảm, đặt câu hỏi mở, dùng giọng trò chuyệnNgười đã có nền tảngDẫn chứng sâu hơn, gợi thách thức tư duy, tránh lặp lại điều hiển nhiên
4. Trải nghiệm bối cảnh không phải chỉ đặt ở chương đầu
Một lỗi phổ biến là chỉ “dẫn nhập” ở phần mở đầu rồi chuyển sang lý thuyết khô khan. Thực tế, trải nghiệm bối cảnh nên được “gieo lại” liên tục trong mỗi chương, mỗi phần như những “trạm nghỉ” giúp người đọc kết nối lại với chính mình.
Gợi ý: Cuối mỗi chương, hãy thử đặt một câu hỏi như:
“Điều này có đang xảy ra trong công việc/cuộc sống của bạn không?”
“Nếu áp dụng điều này vào hoàn cảnh của mình, bạn sẽ bắt đầu từ đâu?”
“Ai là người đầu tiên bạn nghĩ đến khi đọc xong phần này?”
Tự kiểm tra nhanh: Bối cảnh đã đúng chưa?
Mỗi khi đọc lại nội dung của mình, bạn hãy tự trả lời 3 câu hỏi này:
Người đọc có thấy chính mình trong những gì tôi viết không?
Tôi có “nói” với họ theo cách họ dễ lắng nghe không?
Nội dung có thực sự gắn với đời sống của họ, hay vẫn đang trôi nổi?
Nếu tất cả đều là “Có”, bạn đã đặt một nền móng vững chắc cho hành trình chuyển hóa.
Content – Thiết kế nội dung hiệu quả
Nội dung (Content) là lớp cốt lõi của mọi cuốn sách bởi đó là phần người đọc tiếp xúc trực tiếp với tri thức, câu chuyện và tư tưởng của tác giả. Nếu ví cuốn sách như một ngôi nhà, thì nội dung chính là phần khung vững chắc định hình toàn bộ trải nghiệm đọc.
Một cuốn sách nonfiction hay không dừng lại ở việc “truyền đạt cái biết”, mà quan trọng hơn, là khơi dậy cái hiểu. Cái hiểu ở đây không chỉ là hiểu về một khái niệm hay quy trình, mà là hiểu sâu hơn về mối liên hệ giữa kiến thức và đời sống, hiểu vì sao điều đó quan trọng, và nó có thể được áp dụng ra sao trong thực tế của người đọc.
Để tạo nên trải nghiệm nội dung tốt, tác giả cần chú ý ba yếu tố quan trọng:
Cấu trúc rõ ràng và mạch lạc. Một cuốn sách nonfiction cần có logic như một bản đồ dẫn đường: mở đầu định vị vấn đề, thân bài phát triển luận điểm, và kết thúc mang lại sự hoàn chỉnh. Khi cấu trúc được thiết kế hợp lý, người đọc có thể dễ dàng theo dõi mạch suy nghĩ, không bị lạc trong biển thông tin.
Giọng kể sống động và giàu cảm xúc. Kiến thức dù đúng đến đâu cũng trở nên khô cứng nếu thiếu giọng kể. Một tác giả biết cách viết như đang trò chuyện, đặt câu hỏi, dẫn chuyện bằng hình ảnh hoặc ẩn dụ sẽ khiến người đọc không chỉ hiểu bằng lý trí, mà còn cảm bằng trái tim. Giọng kể chính là cây cầu nối giữa tri thức và con người.
Sự chân thực của trải nghiệm tác giả. Người đọc luôn nhận ra đâu là tri thức được sống thật, đâu là lý thuyết sao chép. Khi tác giả viết từ điều mình đã đi qua, từ trải nghiệm thật, họ truyền đi năng lượng của sự tin cậy. Và chính điều đó khiến người đọc mở lòng, tin tưởng, và sẵn sàng tiếp nhận.
Khi mình viết cuốn sách Xấu thế nào - Đẹp ra sao, mình không bắt đầu bằng nguyên lý thiết kế hay lý thuyết mỹ học, mà khởi đầu bằng một câu hỏi mà mình đã từng trải qua:
“Tôi có biết cái nào là xấu, cái nào là đẹp không? Có. Nhưng có chắc không? Không.”
Câu hỏi ấy mở ra một không gian đồng cảm, nơi người đọc (đa số là marketer, người làm nội dung, không chuyên thiết kế) thấy mình trong đó: lúng túng, không có ngôn ngữ thị giác, và thường xuyên “cảm thấy sai sai mà không biết vì sao”.
Thay vì cung cấp kiến thức luôn, mình thường dẫn dắt độc giả bằng trải nghiệm thật của chính mình – một người làm marketing từng không thể gọi tên cái sai trong một thiết kế, rồi quyết định học để hiểu. Nhờ vị trí ấy, cuốn sách trở thành bạn đồng hành đáng tin, không áp đặt mà chia sẻ.
Xấu thế nào - Đẹp ra sao cũng có cấu trúc rất rõ ràng và đồng bộ: bắt đầu từ những câu hỏi nền tảng (“Đẹp là gì?”), mở ra 9 nguyên tắc thị giác thông qua ví dụ cụ thể, rồi kết thúc bằng gợi ý ứng dụng thiết thực. Cách kể chuyện gần gũi, ngôn từ đơn giản dễ hiểu, đồng thời mình cũng cố gắng sử dụng rất nhiều hoán dụ (như ví yếu tố khoảng trống trong thiết kế với nhịp nghỉ trong âm nhạc) để khiến các yếu tố thiết kế khó hình dung trở thành thứ gần gũi, dễ liên tưởng với người đọc.
Mình muốn người đọc không chỉ “hiểu thêm” về thiết kế, mà còn được nhìn nhận và giải tỏa được mặc cảm “không có gu”, từ đó tiếp nhận kiến thức về thiết kế để đối thoại, cộng tác và đánh giá hình ảnh truyền thông trong công việc hàng ngày. Khi người đọc tìm thấy chính mình trong trang viết, khi họ gật đầu, mỉm cười, hoặc thốt lên “đúng là như vậy”, đó chính là khoảnh khắc mà nội dung trở thành trải nghiệm. Một cuốn nonfiction thành công không phải là cuốn sách chứa nhiều tri thức nhất, mà là cuốn sách khiến tri thức trở nên gần gũi, đáng tin và có sức sống trong đời sống người đọc.
Đọc thêm bài viết:
Design – Trải nghiệm trình bày có tính dẫn dắt
Thiết kế (Design) là “ngôn ngữ thầm lặng” của cuốn sách, nó giao tiếp với người đọc trước cả khi họ đọc chữ đầu tiên. Cách cuốn sách được thiết kế, sắp xếp và hiển thị chính là ấn tượng đầu tiên, là nhịp thở của toàn bộ trải nghiệm đọc. Một thiết kế tốt không chỉ khiến cuốn sách đẹp hơn, mà còn giúp người đọc cảm thấy dễ tiếp nhận, an tâm và kết nối sâu hơn với nội dung.
Trước hết, bố cục thoáng và cân bằng giúp người đọc cảm thấy dễ chịu khi lật giở từng trang. Những khoảng nghỉ hợp lý giữa các đoạn văn, tiêu đề rõ ràng, các khung trích dẫn hoặc minh họa được đặt đúng chỗ khiến mắt được nghỉ, tâm được an, và ý dễ đi theo dòng suy nghĩ của tác giả. Khi bố cục rối rắm hoặc quá dày đặc, người đọc phải “chiến đấu” với chữ nghĩa; nhưng khi bố cục được sắp đặt có chủ đích, họ được “dẫn dắt” nhẹ nhàng qua từng tầng ý tưởng.
Thứ hai, typography và hình ảnh là yếu tố nâng đỡ cảm xúc. Font chữ, cỡ chữ, màu sắc, và cách trình bày tiêu đề không chỉ là yếu tố kỹ thuật, mà còn là cách kể chuyện bằng thị giác. Một cuốn sách về phát triển bản thân có thể chọn font mềm mại và thoáng để gợi cảm giác nhẹ nhàng, trong khi một cuốn sách chuyên môn về chiến lược có thể sử dụng font mạnh mẽ, gọn gàng để tạo cảm giác rõ ràng và uy tín. Hình ảnh minh họa, biểu đồ, hay ký hiệu cũng không chỉ để “trang trí” mà để hỗ trợ người đọc hình dung và ghi nhớ thông tin dễ hơn.
Cuối cùng, khoảng trắng cũng là một phần của câu chuyện. Khoảng trắng không phải là chỗ “trống rỗng”, mà là nơi người đọc được dừng lại để suy ngẫm. Giữa những đoạn kiến thức dày đặc, một khoảng trống vừa đủ có thể giúp ý nghĩa được thấm sâu hơn, khuyến khích người đọc tư duy, chiêm nghiệm.
Một cuốn sách được thiết kế tốt mang lại cảm giác như được mời vào một không gian đọc có trật tự, có nhịp thở và có cảm xúc. Người đọc không bị choáng ngợp bởi chữ, mà được dẫn dắt qua từng tầng trải nghiệm từ ánh nhìn đầu tiên cho đến cảm xúc khi khép lại. Khi thiết kế và nội dung song hành, cuốn sách không còn là vật chứa tri thức, mà trở thành một không gian thẩm mỹ và cảm xúc, nơi người đọc thực sự muốn ở lại.
(Bạn có thể tìm hiểu thêm về tư duy thiết kế sách được phân tích qua rất nhiều cuốn sách mà RIO Book đã thực hiện tại đây: https://dichvuxuatban.vn/du-an)
Engagement – Thiết lập tương tác sống động
Trải nghiệm tương tác là tầng giúp cuốn sách vượt ra khỏi giới hạn của trang giấy. Một cuốn sách có chiều sâu không kết thúc ở dấu chấm cuối cùng, nó mở ra một cuộc đối thoại sống động giữa tác giả và người đọc, giữa tri thức và đời sống thực tế.
Trải nghiệm tương tác bắt đầu từ những điểm chạm nhỏ trong khi đọc. Một câu hỏi gợi mở, chẳng hạn như: “Điều này có ý nghĩa gì với tôi?”, có thể khiến người đọc dừng lại, soi chiếu và đối thoại với chính mình. Khi người đọc bắt đầu đặt câu hỏi ngược lại cho nội dung, cuốn sách đã vượt qua vai trò “người giảng dạy” để trở thành “người trò chuyện”.
Sâu hơn nữa là những hình thức tương tác chủ động, nơi tác giả mời người đọc bước vào hành động. Các bài tập thực hành, mẫu ghi chép, gợi ý nhật ký, hoặc liên kết đến tài nguyên mở rộng như video, podcast, file tải về… là cách giúp tri thức rời khỏi trang giấy và đi vào đời sống. Một cuốn sách nonfiction hiện đại thường tích hợp những yếu tố này để khiến việc đọc không còn là hành động tĩnh, mà là quá trình khám phá có tính tham gia.
Cuối cùng, cộng đồng sau trang sách chính là phần mở rộng tự nhiên của trải nghiệm này. Khi người đọc có nơi để chia sẻ cảm nhận, thảo luận hoặc thực hành (thông qua nhóm trò chuyện, workshop, bản tin email hoặc mạng xã hội), cuốn sách không còn là sản phẩm “một chiều”, mà trở thành trục kết nối cho những người cùng quan tâm, cùng thay đổi.
Một cuốn sách tạo ra trải nghiệm tương tác như vậy sẽ sống tiếp trong hành động của người đọc. Nó được đọc, được áp dụng, được kể lại, và được lan truyền. Khi người đọc bắt đầu dùng chính ngôn ngữ của cuốn sách để nói về hành trình của mình, đó là lúc tác phẩm đã hoàn thành sứ mệnh. Không chỉ để được đọc, mà để sống trong đời sống thật.
Một ví dụ tiêu biểu cho trải nghiệm tương tác được thiết kế rất khéo léo là cuốn sách Nếp nhà - một cuốn sách mà mình có cơ hội đồng hành mentor cho tác giả Hồng Phương từ khâu ý tưởng cho đến khi cuốn sách hoàn thiện và được mua bản quyền bởi Saigonbook.
Ngay từ những chương đầu tiên, Nếp nhà không xây dựng mình như một cuốn sách truyền đạt kiến thức hay kể chuyện một chiều, mà như một hành trình nội tâm có chủ đích, nơi người đọc được mời gọi không chỉ để đọc mà để nhìn lại chính mình. Sau mỗi chương hoặc đoạn hồi tưởng, tác giả thường khép lại bằng một câu hỏi mở, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc: “Nếu gọi tên một ‘nếp’ riêng có của gia đình bạn, bạn sẽ gọi tên điều gì?” hay “Những điều bạn muốn giữ lại trong căn nhà của mình là gì?”. Những câu hỏi này không yêu cầu trả lời ngay, nhưng có tác dụng đánh thức dòng suy tưởng trong người đọc, khiến họ ngừng lại, liên hệ với ký ức cá nhân, với hiện tại của chính mình. Cuốn sách dần trở thành tấm gương phản chiếu nếp sống của người đọc, thay vì chỉ kể về nếp nhà của tác giả.
Trải nghiệm tương tác trong Nếp nhà không dừng lại ở câu hỏi gợi mở, mà được thiết kế như một hành trình có điểm bắt đầu và kết thúc rõ ràng, mời người đọc bước vào quá trình quan sát và chuyển hóa chính mình. Ngay từ những trang đầu tiên, tác giả đã đề xuất một bài kiểm tra về mức độ kết nối trong gia đình, như một tấm gương giúp người đọc nhìn lại nếp sống hiện tại của mình,có khi là đang rời rạc, vội vã, hoặc thiếu vắng sự hiện diện thật sự bên nhau.
Xuyên suốt cuốn sách, người đọc được đồng hành cùng các câu chuyện, những tầng nghĩa sâu sắc về nếp sống, và đặc biệt là chuỗi 21 ngày lời mời thực hành gồm những hành động nhỏ nhưng đầy chủ đích để khơi dậy sự gắn kết: một bữa cơm trọn vẹn, một lời hỏi han đủ sâu, một khoảng lặng không bị thiết bị chen vào.
Khi cuốn sách đi đến hồi kết, người đọc được mời trở lại chính bài kiểm tra ban đầu để tự đánh giá lại những thay đổi trong kết nối gia đình sau khi đã đi qua hành trình đọc và thực hành. Đây không chỉ là một điểm kết thúc, mà là một sự phản chiếu lại quá trình đã diễn ra: tri thức đã được tiếp nhận đến đâu, hành động nào đã được gieo, và mối quan hệ gia đình đã thay đổi thế nào.
Không cần công nghệ cao hay công cụ phụ trợ, chỉ bằng một chuỗi câu hỏi lặp lại ở hai thời điểm – đầu và cuối – Nếp nhà đã tạo nên một trải nghiệm tương tác sâu sắc, nơi cuốn sách trở thành người bạn đồng hành giúp người đọc nhìn lại, thực hành và tái kết nối, không phải trong tư duy trừu tượng, mà trong từng hành động sống hàng ngày.
Sau khi xuất bản, Nếp nhà tiếp tục sống dưới nhiều hình thức khác nhau: độc giả chia sẻ câu chuyện “nếp nhà” riêng của mình trên mạng xã hội, các buổi trò chuyện, tọa đàm và workshop được tổ chức xoay quanh chủ đề này. Từ một cuốn sách, Nếp nhà đã trở thành một không gian cộng hưởng nơi người đọc không chỉ tìm thấy mình, mà còn tìm thấy nhau.
Đó chính là sức mạnh của trải nghiệm tương tác: không cần công cụ phức tạp, không cần lời kêu gọi mạnh mẽ. Chỉ cần một không gian để người đọc được lắng nghe, được tham gia và được mời gọi bước vào hành động, cuốn sách sẽ tự khắc vượt khỏi trang giấy và sống tiếp trong đời sống thật.
Đọc thêm bài viết:
Trải nghiệm đọc như hành trình chuyển hóa
Một cuốn sách nonfiction không chỉ thành công khi truyền tải được nhiều thông tin, mà khi thiết kế được một trải nghiệm trọn vẹn cho người đọc. Bốn phương tiện: bối cảnh, nội dung, trình bày và tương tác không hoạt động riêng lẻ, mà đan cài và nâng đỡ lẫn nhau, để từng trang viết không chỉ “nói” mà còn “dẫn dắt”, không chỉ “đúng” mà còn “chạm”.
Khi người viết bắt đầu tư duy như một người thiết kế trải nghiệm chứ không chỉ là người truyền đạt, hành trình viết sách cũng chuyển mình. Việc viết không còn là sự cô lập giữa tác giả và bàn phím, mà trở thành một quá trình kiến tạo: kiến tạo không gian, nhịp điệu, sự đồng cảm và cả hành động sau trang giấy.
Trong thế giới nơi người đọc có thể lướt qua hàng nghìn con chữ mỗi ngày, một cuốn sách thật sự sống là cuốn sách biết đưa người đọc trở về với chính mình, biết dừng lại đúng lúc để đặt một câu hỏi, biết gợi ra một hình ảnh để khơi gợi cảm xúc, và biết trao cho người đọc ngôn ngữ để kể lại hành trình của riêng họ. Và khi điều đó xảy ra, khi người đọc tiếp tục bước đi với những gì cuốn sách đã khơi mở thì vai trò của người viết cũng thay đổi. Không còn là người đứng bục giảng, mà là người đồng hành. Không chỉ viết để được đọc, mà viết để tạo chuyển hóa.
Một cuốn sách không thật sự sống khi nó chỉ được đọc. Nó chỉ bắt đầu sống khi người đọc cảm thấy mình đang thay đổi trong quá trình đọc dù chỉ một suy nghĩ, một nhận thức, hay một hành động nhỏ. Vì thế, Reader’s Experience không chỉ là một khái niệm cần mở rộng của ngành xuất bản. Nó là một cách nhìn lại mối quan hệ giữa tác giả và người đọc. Không còn là “tôi viết – bạn đọc”, mà là “chúng ta cùng đi qua một hành trình”.
Khi người đọc bước vào thế giới của bạn, họ không tìm câu trả lời hoàn hảo. Họ tìm sự đồng cảm thật, tìm một người đã đi qua vùng tối họ đang ở, và đủ chân thành để dẫn đường. Một cuốn sách được viết từ năng lượng đó - năng lượng của thấu hiểu, của mong muốn giúp người khác trở thành phiên bản tốt hơn luôn sẽ để lại dấu ấn lâu dài hơn mọi tri thức.
Triết lý của The Transformation Book không dừng lại ở việc “viết để chia sẻ điều mình biết”, mà là viết để cùng người đọc đi qua sự chuyển hóa và tạo ra những sự thay đổi tích cực.
The Transformation Book - Tri thức dẫn đường sự chuyển hóa
Subscribe bản tin của mình để đón đọc thêm các bài viết nếu bạn đang quan tâm đến chủ đề viết sách, tư vấn chiến lược xuất bản và xây dựng thương hiệu tác giả.









